.Happiness as a vague gray.

Posted in Uncategorized on 28.12.2010 by windinheaven

 

Tôi còn quá nhiều điều muốn làm cho người ấy, sao có thể tan biến như khói thế được?

                                                                                                                                                                           Vụn vỡ mất thôi..

Are u ok?

I wanna close u

but I can’t ..

Try more,

Because I always stay here, watching u ..

Let me see ur strength now.

M.U.M

[8.9.2010]

Người đi qua đời tôi.

Posted in Uncategorized on 27.12.2010 by windinheaven

Ta bồi hồi thấy lại bóng hình xưa. Những thảm cỏ xanh và những bờ biển vắng. Những buổi chiều vàng tràn trề ánh nắng. Những đêm đông chỉ còn lại hai người. Những ánh nến nhiều màu lung linh xa xôi. Ta đã yêu em trong mùa gió. Bản tình ca của ngày xưa bỏ ngỏ. Chuyện 3 người. Ta đợi nước triều lên.

Có phải vì ta hay quên? Có phải vì ta đã mang nhiều thay đổi? Có phải ta đã qua thời nông nổi? Không ai trả lời. Ai biết? Ai tin? Có những tháng ngày bình yên, những tháng ngày đẹp như trong cổ tích. Ta đã chờ bóc tàn bao cuốn lịch. Cảm xúc đã về và cảm xúc đi qua. Cái lệch múi giờ của những kẻ đi xa. Ta đã vá lành vết thương nhói lòng nơi quá khứ. Nhưng ta không hiểu mình vừa đi qua ngọn lửa. Lửa đốt vết thương thành những miếng da lừa.

Ta lại một mình đi giữa trời mưa, trong vòng tay em nồng nàn say đắm. Ta thấy mình như một gã lừa tình câm lặng. Ta vẫy vùng. Vị ngọt những bờ môi. Ta thấy ta là thằng đàn ông tồi. Nhưng em tin tình yêu của em sẽ xoa mềm tất cả. Nước đến bao giờ sẽ làm mềm được đá? Ta cũng khù khờ nào có biết gì đâu.

Ta hiểu rằng em đã rất khổ đau. Đã chịu đựng vô cùng qua những buổi chiều mùa đông cô đơn đếm lá. Những dòng chữ nhạt nhoà, vội vã. Có nói cho em điều gì đó bất thường? Em ngập tràn trong mơ ước yêu đương, ta không thể nói ra một lời từ biệt. Nó cũng khó như ngày xưa ta viết. Ta lại chờ, dù thế nào ta cũng sẽ ở bên.

Một thời để nhớ, một đời để quên. Bài nhạc Trịnh không bao giờ nghe lại. Ta vẫn nhớ một bờ sông ấm nồng mùi cỏ dại. Những nét chữ vội vàng, em cất giữ thật lâu. Em không tin mùa xuân đã qua cầu, có hai người đã chia tay như thế. Ta nhớ rõ một buổi chiều đẫm lệ, em chạy trốn chính mình trong khoảng trống nhỏ nhoi. Ta nhìn em gắng cười lại với đời, và lặng im dõi theo từng bước chân bé bỏng…

Ta giật mình vì cái đầu lạnh lùng đã qua bao con sóng. Để thấy mình đang biến thành một thứ khí trơ. Ta đã quen dằn lòng gạt bỏ những vần thơ. Những tiếng thở dài rơi vào đêm lặng lẽ. Ta biết mùa thu vẫn đi về rất nhẹ. Mùa thu nào cho em?

Xin em đừng về lại con đường quen. Cho đến ngày có người dắt tay em qua đó. Mùa đông về nhớ quàng khăn kẻo gió. Đừng chạm vào cây phong đỏ phía không anh. Đừng nghe bài Con đường màu xanh, đừng thắp nến một mình nữa nhé.

Anh sẽ buồn vô cùng khi thấy em vẫn một mình lặng lẽ. Hãy cố cười nào, ngày mai nắng lại lên.
Có một người mùa đông ấy sẽ quên. Có một người mùa xuân này đưa thiệp hồng trước cửa…

(st)